Quãng Đường Yêu Thương

Tuần hai lần, tôi hay gặp các bà lẽo đẽo đạp xe trên đoạn đường quen thuộc giữa trưa hè oi ả. Trong những bộ áo trắng in logo đỏ phía sau lưng, các bà như những thiên thần mang yêu thương đến với những mảnh đời bất hạnh. Hôm nay, lòng tôi đầy tò mò, tôi quyết định chặn xe lại để hỏi thăm về hành trình của các bà.

– Bà ơi, dừng lại cháu hỏi chút ạ!

Tôi gọi lớn, và các bà nhẹ nhàng phanh xe lại, mặc dù có vẻ chiếc phanh xe giống tuổi các bà, mang đâu đó hơi hướng của thời gian. Hai bà dắt những chiếc xe đạp dừng lại bên bụi tre mát rượi.

Trong không gian yên ắng, gió thổi nhẹ, mang đi lớp mồ hôi lấm tấm trên gương mặt các bà. Tôi nhìn các bà, rồi không cầm lòng được:

– Các bà đi đâu mà cháu rất hay gặp các bà trên đoạn đường này giữa trưa thời tiết nóng bức ạ? Xe máy đâu sao các bà không đi?

Một bà cười hiền hòa, ánh mắt bà rạng rỡ như vẫn giữ được sức sống tràn đầy:

– Chúng tôi chỉ đi được xe đạp thôi, xe máy thì không biết đi, chú ạ! Mỗi tuần, hai lần vào thứ Ba và thứ Bẩy, chúng tôi xuống các bệnh viện để bán những xuất cơm yêu thương tới bệnh nhân và gia đình họ, mỗi suất 5000đ. Những xuất cơm này được khởi xướng từ Caritas Tổng Giáo Phận Hà Nội!.

Bà chỉ tay một cách đầy tự hào về phía logo đỏ đặc trưng trên lưng áo

– Đó, chú thấy không?

Tôi gật gù, cảm thấy ấm lòng với những gì bà nói:

– À vậy là các bà đi phát cơm từ thiện?

Bà lắc đầu:

– Không không, chú ơi! Chúng tôi không gọi là từ thiện, mà là Bác ái. Chúng tôi bán với giá 5000đ/ một suất, phần cơm đầy đủ dinh dưỡng gồm ba món nặn, rau, cốc canh và tráng miệng. Chắc chú cũng thắc mắc vì sao lại bán với giá này?.

Tôi nín thinh, chờ đợi sự giải thích từ các bà.

– Bán để bệnh nhân thấy thoải mái hơn khi đi mua suất cơm. Họ sẽ quan tâm và quý trọng hơn. Cũng là để chúng tôi, những cộng tác viên, ý thức rằng đây không phải là việc xin – cho…

Giọng bà đều đều nhưng tràn đầy tâm huyết:

– Tuy có mệt chút nhưng chúng tôi thấy vui và ý nghĩa, chú ạ! Dù trời nắng hay mưa, chúng tôi vẫn đều đặn đạp xe trên con đường này, đoạn đường khoảng 5 km để đến với bệnh nhân bằng tất cả lòng yêu mến!

Tôi nhìn đồng hồ, trời đã gần 12 giờ trưa. Tôi cảm ơn các bà và thấy lòng mình dâng trào cảm xúc. Thật tuyệt vời khi biết rằng giữa dòng đời bộn bề ấy vẫn có những người như các bà, âm thầm làm điều tốt đẹp. Nhìn theo bóng các bà vẫn đang đạp xe trên quãng đường quen thuộc, tôi thầm nghĩ: Đoạn đường ấy không chỉ là con đường mà các bà đi hàng tuần, mà còn là “Quãng Đường Yêu Thương” đầy ý nghĩa và sắc màu.

Khi chiếc xe của các bà khuất dần, tôi cảm thấy vui lòa trong lòng, và tôi biết rằng, con đường yêu thương ấy sẽ mãi xanh màu hy vọng, luôn có những trái tim nhiệt huyết cống hiến cho cuộc đời.

CTV – bữa cơm yêu thương.